Lớn lên cùng một đứa trẻ là cơ hội để người lớn chăm sóc lại khu vườn bên trong chính mình. Khi chào đón một đứa trẻ ra đời, nghĩa là bạn sẽ phải luôn yêu thương nó cho đến khi bạn nhắm mắt từ giã cuộc đời này. Sinh con ra đã là khó, nuôi con lớn khôn, khỏe mạnh càng khó hơn, rèn con bản lĩnh để đứng vững giữa cuộc đời này là điều cực khó.
Sẽ có hàng ngàn thứ lặt vặt cho việc dạy con.. Như là rửa tay trước khi ăn cơm, tụt quần áo ra nhớ cất ngay vào giỏ đồ bẩn, bày cái gì ra thì phải dọn lại, cách ngồi học bài cho đúng cách, cách rửa bát cho tiết kiệm nước,…
Những chi tiết rất nhỏ nhưng sẽ là nếp, là tính cách của con người khi trưởng thành. Bạn gặp những người theo đuổi mục tiêu đến cùng, rất chăm chỉ và nỗ lực, bao giờ cũng tìm ra giải pháp cho mình trong mọi hoàn cảnh. Nhưng bạn cũng gặp những người vô trách nhiệm, được chăng hay chớ, giao việc gì cũng không thể tin được, hơi khó khăn tý là thấy cùng đường và muốn buông tay. Để hun đúc lên con người lúc trưởng thành, chính là từ lúc bé họ được dạy dỗ, được uốn nắn, được lớn lên thế nào.
Nhưng dạy con kiểu gì cũng chẳng bằng mình sống. Ba mẹ không thể bảo con chăm chỉ khi bạn lười biếng, không thể trao cho con lòng yêu sách, khi bạn chẳng bao giờ đọc thứ gì ngoài xem báo và lướt Facebook.. Thậm chí bạn không cần bảo “con phải làm thế nọ thế kia”, nhưng cách bạn hành xử, thái độ sống kiêu hãnh và gắng gỏi của bạn, sự lương thiện của bạn – đã hàng ngày ngấm vào con rất chậm và ở lại tâm hồn đứa trẻ vĩnh viễn.
Người lớn chúng ta đầy bất toàn, nhưng lại yêu cầu trẻ con phải hoàn hảo: không nói dối, gọn gàng sạch sẽ, thông minh học giỏi, không cãi lại bố mẹ, không làm hỏng đồ đạc, biết giữ gìn cẩn thận tư trang cá nhân, quan tâm đến người khác, không ăn bim bim và uống nước ngọt, không sai chính tả,… Việc đứa trẻ thoả mãn được những đòi hỏi của người lớn – thật là vất vả.
Tất cả người lớn đều từng là trẻ con, nhưng hiếm ai còn nhớ mình từng là trẻ con By Minh Anh